Thời gian ám dũng
时间暗涌
http://www.mediafire.com/?bm8krudkz4aphti
Tên truyện: Gợn sóng thời gian
Tác giả:
Cực Chí 极至
Thể loại: Hiện
đại, niên hạ, nguỵ phụ tử, ngọt ngào, ấm áp, bá đạo ôn nhu (sau lớn lên thành tổng
tài) công x biệt nữu cha nuôi thụ, HE.
Tình trạng:
Hoàn chính văn + phiên ngoại
Pairing:
Đường Dược x Tạ Manh
Chương
Văn án:
Hai
mươi hai tuế đích Tạ Manh Chương sau khi tốt nghiệp đại học chạy đến Vân Nam đi
chơi một chuyến, lúc trở về dĩ nhiên dẫn theo một nhi tử vừa tròn mười sáu tuổi.
Cái này đen đen gầy teo đích niên thiếu bám theo phía sau hắn, thế nào dỗ dành
cũng không chịu bỏ đi.
Bạn gái của Tạ Manh Chương cùng hắn
chia tay. Vì việc này Tạ Manh Chương tuy rằng nghĩ mình thật lỗ mãng, nhưng
cũng vô pháp vứt bỏ "Nhi tử” của mình.
Hai người cứ như vậy sinh hoạt cùng
nhau.
Vài năm sau đó, đương sơ đích cái
kia hắc hắc gầy teo đích Đường Dược đã tốt nghiệp đại học, tướng mạo anh tuấn,
vóc người khôi ngô, đang lúc tuổi xuân hăng hái, Tạ Manh Chương nghĩ có chút an
tâm dưỡng lão. Khả Tạ Manh Chương không nghĩ tới, mình nuôi bấy lâu nay chính
là một con sói con, mà nó còn xé thịt lột da mình nuốt vào trong bụng.
Spoil:
Truyện
cực kute a. Ai không đọc thì phí ơi là phí nhé
Em
thụ Tạ Manh Chương vừa tốt nghiệp đại học (tròn 22 tuổi), trong lúc đi du lịch
một mình vì bạn gái đi nước ngoài chơi, thì LỤM ĐƯỢC một "thằng con
nuôi" 16 tuổi tên Đường Dược.
Em
thương nó lắm. Và vì em bị "man man" nên em tin tưởng chăm phần chăm
nó là con mình. Nó học giỏi, đẹp chai thì em đi khoe là NHỜ GIEN BA BA NÓ. Dù
trong nhà khó khăn, em lại vừa tìm được việc làm, ba mẹ em thì giận em vì vác của
nợ về nhà, bạn gái đòi chia tay ... nhưng em vì "con trai" mà hy sinh
rất nhìu.
Nhưng
mà "thằng con" thì lại là con sói đội lốt cừu nhé. Nó đeo em như con
gấu koala đeo sau lưng mama của nó vậy. Khi ba má và bạn gái em kêu em bỏ nó
thì mặt nó thật là tội nghiệp, còn rưng rưng nước mắt. Đã vậy “thằng con quý” của
em lại rất chăm làm việc nhà, biết chăm sóc baba, còn biết nấu ăn. Em vì nó mà
bị ba mình không nhìn mặt, lơ là bạn gái. Kết quả là bị bồ đá. Hai “cha con” phải
sống nương nhờ nhau (trong nghèo khó … ai……).
Em
thụ vốn học hành tàng tang nên khi nghe cô giáo gọi điện khen thằng “con cưng”
học giỏi nhất trường thì chảnh ra mặt, gặp ai cũng đem ra khoe. Vì thương con
nên khi bị “con”sờ mó, hun ngủ ngon, ôm ôm ấp ấp, em cũng đều vui vẻ đón nhận.
Từ lúc ba mẹ em qua đời, em chỉ còn có mỗi “thằng con trai” nên bao nhiêu tình
thương đều dồn cho nó. Sau con em đậu thủ khoa toàn thành, vào trường đại học
danh giá nhất, em càng phổng mũi. Nó bắt em chia tay bạn gái. Em vì sợ nó bị ảnh
hưởng tâm lý tuổi dậy thì nên đành ngậm ngùi mà ế bồ. Nói chung là em Manh
Chương coi nó như con ruột (và cũng tự lừa mình rằng nó là con ruột) và hết
lòng vun đắp cho “búp măng non” Đường Dược.
Ai
dè …
“Búp
măng” đâm chồi … lớn lên … thành … cây ăn thịt người ….
Đêm
trước khi con em lên đường vào đại học, nó ăn thịt em …. Em chửi nó biến thái,
cút đi …
Rồi
nó trốn tránh em … Em đi tìm nó ….
Nó
đã lấy học bổng, đi du học từ đời tám hoánh nào rồi …
Đã
bỏ đi, sao không đi luôn đi? Còn về làm chi? Còn nói yêu em làm chi?
Kết
cục HE nhé. Cuối cùng thì em nghỉ làm, ở nhà cho anh công “báo hiếu”.
Note:
Cái
hình gốc tớ không nhớ là ở đâu ra. Tớ cắt nó ra rồi ghép nền, ghép chữ vào. Thế
nhé.
cho mình edit bộ này nhá đảm bảo chỉ lấy bản raw và QT không cop giới thiệu vs văn án của bạn
Trả lờiXóa