Thứ Hai, 15 tháng 11, 2010

Kiếm Ảnh Trọng Lâu

Kieám AÛnh Troïng Laâu


Tác giả: Mẫn Chúng Sinh 悯众生
Thể loại: Đam mỹ, cổ trang, phụ tử, xuyên qua thời không, giang hồ, huyền huyễn, nhất thụ nhất công, công sủng thụ, ấm áp, HE.
Tình trạng: Hoàn
Độ dài: 158 trang

Văn án (ko có, ta lấy một đoạn trong tác phẩm):
Huyết, theo bờ vai nam tử chảy xuống. Mộc Thanh Lưu cúi đầu thở dài, đưa tay thay hắn lau đi vết máu trước ngực, đôi mắt tinh thuần đen như mực đầy than tiếc, hàm chứa ôn nhu.
Vừa cúi đầu, một chút vô cùng kinh ngạc đích thần sắc hiện lên trên đôi mắt đầy sương giá của Hoàng Di Nguyệt. Hắn bất giác nhíu đôi hàng mi đẹp đẽ, khẽ mở đôi môi mỏng, phong thanh vân đạm nói: "Ta là phụ thân của ngươi." Câu nói vô cùng lạnh nhạt, trong giọng nói nghe không ra mảy may lay động cảm tình. Thậm chí, đôi mắt của Hoàng Di Nguyệt chưa từng nhìn về phía hài tử đang nằm trong lòng mình.
            Phụ thân?
Mộc Thanh Lưu lúc này mới hơi chút quan sát thân thể của chính mình. Tay ngắn chân ngắn, xinh xắn hoạt bát … Phân minh chỉ là một hài tử chưa tới năm sáu tuổi đời.

Tóm tắt:
Em là người hiện đại bị con vợ chưa cưới giết chết, sau đó em bay lơ thơ về thời cổ đại, nhập hồn vào một thằng nhóc mới sáu tuổi bị người truy sát. Khi em tỉnh lại thì thấy một anh đẹp trai chưa tới hai mươi tuổi, quần áo bạch y như tuyết đang giết chết một bầy kẻ thù để kíu mạng em. Ai dè đó lại là phụ thân của em, lâu chủ của Trọng Ảnh Lâu – một tổ chức sát thủ kỳ cựu trên giang hồ.
Anh đem em về quăng cho thằng sư đệ của mình dạy em chú thuật (là học phép thuật đó) rồi mất tích luôn chín năm trời ko quay lại tìm em. Nhưng sự thực là …

Spoil:
Anh rất thương em nhưng mà cũng ghen tuông dữ lắm. Sau chín năm trời xa cách, anh đem em về Trọng Ảnh Lâu, nhưng lại lập kết giới nhốt em ở trong phòng của mình. Em lỡ nói chuyện với một anh trai đẹp khác, thế là anh kia bị papa em dí đập. Sư phụ em nựng em một tý, bị papa em em liếc nghiêng liếc dọc, xỉa xói từa lưa.
Lúc anh đi vắng, em lén đi gặp trai. Nhưng em đâu ngờ tai mắt của anh ở khắp nơi, rình nghe rồi báo cáo lại cho anh:
"Thanh lưu, mới vừa có người nói vài câu rất thú vị cho ta nghe, ngươi muốn nghe sao?"
            Mộc thanh lưu ôm đồm chụp lấy hai bên trái phải cái gối đầu, hung hăng che lại trên mặt mình.
            "Có người nói, để như vậy đích thanh lưu, gọi một tiếng nhạc phụ cũng được. Thật lớn đích ân huệ." Người nọ thanh âm lãnh đạm, không vội bất từ.
            Mộc thanh lưu hơi có không giải thích được. Thế nào. . . . . . Lưu ý đích chỉ là giá nhất cú vui đùa nói? Điều không phải chính sớm biết người nọ thân phận nhưng ý định lừa gạt, cũng không phải tự ý hành động dĩ thân thiệp hiểm.
            "Thanh lưu tự nhiên là hảo, ta đảo tin tưởng. Chỉ là. . . . . . Thanh lưu cũng muốn hắn gọi ta nhạc phụ mạ?"
Anh pa của em làm kết giới hay lắm. Người bình thường thì cách xa một trượng, còn người anh ghét thì nó đẩy ra xa em tới hai trượng lận.
Nói chung là bộ phụ tử này rất dễ thương, đáng đọc, đáng đọc.


1 nhận xét: