Chủ Nhật, 29 tháng 5, 2011

Tương Ái Hảo Bất Hảo



Tương Ái Hảo Bất Hảo
相爱好不好





Tên truyện: Yêu nhau được không
Tác giả: Trang Sinh Hiểu Mộng 庄生晓梦
Thể loại: Hiện đại đô thị, sinh tử văn, gương vỡ lại lành, ngụy huynh đệ (em là con riêng của mẹ kế anh công), công sủng thụ, ngược tâm (trong quá khứ thôi), ấm áp, tổng tài công x họa sỹ thụ, phúc hắc cường công x ôn nhuận nhược thụ, sản nhũ (nhưng hình thể vẫn là nam, tuy rằng em có sữa)
Tình trạng: Hoàn
Pairing: Đường Thiên  x Trầm An Hoa
Văn án:
            Ai tới nói cho hắn giá rốt cuộc thị chuyện gì xảy ra a?
            Hắn đích tiền nhiệm tình nhân rõ ràng là nam nhân, vì sao hắn hội mang thai rồi bỏ đi?
            Không minh bạch mình đã làm phụ thân phụ thân, hoàn không kịp thể hội đương phụ thân đích vui sướng,
            Đã bị nhi tử đích người phụ thân báo cho biết, con hắn muốn hòa hắn đoạn tuyệt phụ tử quan hệ.
            Di, hắn hình như có điểm thích thượng hắn liễu ôi chao,
            Trốn tránh điều không phải hắn Đường gia nhân đích phong cách, Hắn đắc hảo hảo kế hoạch một chút, thế nào nhượng hắn đích hài tử hòa hài tử hắn ba trái lại trở lại hắn bên người...
Giới thiệu:
Anh là Đường Thiên, là tổng tài của tập đoàn gì đó, con lớn nhất trong Đường gia. Em An Hoa (anh hay gọi là An An) là con riêng của mẹ kế anh Thiên. Tuy rằng em thích anh và đã làm tình nhân của anh trong ba năm, nhưng anh vẫn thích trăng hoa, lang chạ khắp nơi. Lúc em phát hiện mình mang bầu, đến tìm anh, định nói cho anh, thì bị con bồ của anh xô ngã, suýt bị sẩy thai. Anh còn lạnh lùng xua đuổi em. Em bỏ nhà ra đi vì dù sao mẹ em cũng đã qua đời từ lâu.
Em sinh ra một thằng bé béo mập, đáng yêu, đặt tên là Trầm Quân Hòa. Hai cha con sống nhờ sự giúp đỡ của một người bạn của em là Lam Quy Dương. Ai dè bữa kia anh nhìn thấy cảnh em và anh Dương đi mua sắm. Tự nhiên thấy ghen ghen, nhớ nhớ. Anh Thiên cho người điều tra thì mới biết mình đã làm cha thằng nhỏ. Vậy là anh phải cuống lên tìm cách đưa lão bà và nhi tử về lại bên mình.
Spoil:
Truyện này rất hợp ý tớ. Tớ thích sinh tử nhưng ghét sản nhũ vì các anh sẽ có **  như phụ nữ. Nhưng trong truyện này anh An An vẫn cho con bú bình thường mà, tuy hơi nhỏ nhưng vẫn xài tốt. Bằng chứng là con anh đều bị béo phì mập mạp, nhưng anh vẫn còn dư sữa, bị sưng lên nên phải nhờ anh Thiên “giúp đỡ”.
Anh Thiên rất thương vợ, đi làm trễ, về nhà sớm chăm lo cho vợ và con. An An thì khá nhẹ dạ, tuy bị hất hủi trong quá khứ nhưng lại dễ dàng tha thứ cho anh Thiên. Hai anh sinh tới 4 đứa (3 trai 1 gái), đều xinh và mập.
Gia đình hai bên đều chấp nhận chuyện của hai người khá dễ dàng, đa phần là vì thấy thằng con  mập ú đáng yêu nên chịu luôn. Với lại ba anh Thiên cũng thương An An như con ruột nên mọi chuyện êm đẹp hết.

Nhập Mạc Chi Tân



Nhập Mạc Chi Tân
入幕之宾





Tác giả: Khổ Tố苦素
Thể loại: Cổ trang, cung đình, huynh đệ, niên thượng, báo thù rửa hận, công sủng thụ, ôn nhu đế vương công, vương gia thụ, cường công cường thụ, manh thụ (thụ bị mù), ngược tâm, HE
Tình trạng: Hoàn
Pairing: Minh Huyền x Minh Ỷ
Giới thiệu:
Em thụ Minh Ỷ rất đáng thương. Mẹ em là Thần phi bị mẹ anh công giết chết. Lúc phụ hoàng băng hà, liền nhường ngôi cho anh là tứ hoàng tử Minh Huyền. Anh ruột của em là tiền thái tử Minh Trọng bị ép đến vùng biên cương xa xôi hẻo lánh. Em vì buồn bã khóc thương mà bị mù hai mắt, nhất quyết rời xa hoàng cung .
Anh Huyền đón em về, chăm lo, thương yêu em. Nhưng giữa hai người có một khoảng cách không bao giờ có thể xóa bỏ. Em hận mẫu phi của anh, hận luôn cả anh. Anh tuy yêu em nhưng vẫn luôn nghi ngờ em phản bội. Liệu lòng thù hận của em và lòng hoài nghi của anh có làm họ xa nhau?
Spoil:
Anh công trong này tuy rằng rất thương em, nhưng ta rất ghét lúc ảnh lập phi tần, hoàng hậu tùm lum. Ta thích công chung thủy hơn. Tạm chấp nhận được vì lúc có em ảnh chỉ yêu và xx em thôi. Nhưng được cái ảnh rất lì. Bị em hại ba bốn lần vẫn còn đeo bám. Bị đâm gần chết, mẹ anh cũng bị em đâm, em bỏ đi sáu năm trời, ảnh vẫn còn tìm em. Cũng may là lúc cuối em dắt anh cùng đi. Anh cứ tưởng bị em bỏ lại. (Hình là của Eno Hà Hà Vũ nha, ko có hình của truyện)
"Minh —— ỷ ——! ! ! ! !" Hắn cắn răng hô lên thanh, tức giận đến mất đi sở hữu phong độ, đâu chính tuấn dật tiêu sái, quân lâm thiên hạ đích khí phách vương giả?
            Phía sau có người xích địa cười ra tiếng: "Uy, tên của ta tốt như vậy thính? Yếu ngươi lớn tiếng như vậy hô lên lai?"
            Táo bạo đích quân vương hơi sửng sốt, mạnh xoay người lại, sắc mặt đầu tiên là vui vẻ, lập tức lãnh xuống tới: "... Điều không phải phải đi?"
            "Ngô, là muốn đi..."
            Na đầu bật người đen kiểm.
            Minh ỷ đến gần, chống lại hắn sâu thẳm đích con mắt, khẽ cười đứng lên: "Bất quá... Tứ ca điều không phải yếu theo ta cùng nhau đi mạ?"
            "... Ngươi gạt ta?" Minh huyền sắc mặt lạnh lùng đích.
            Ăn miếng trả miếng, ăn miếng trả miếng mà thôi.
            Minh ỷ bĩu môi, xoay người trở về đi, nhưng mà mới vừa đi ra một, đã bị mạnh túm liễu đi ra ngoài, ngã vào minh huyền ấm áp đích ôm ấp.
            "Nơi này có nhân... Ngô..." Thần bị hàm trụ, mút vào dây dưa.
            Minh ỷ nháy mắt mấy cái, nhợt nhạt quay về hôn qua khứ.
            ... Ân, dĩ chủy cãi lại.
            Bờ sông đích huỳnh hỏa trùng lẳng lặng bay lượn đứng lên, gió nhẹ nhẹ phẩy mà qua, ba quang nhộn nhạo, lô cây cỏ tung bay.
            Lưỡng đạo nhân ảnh ôn nhu đích vén tại một chỗ, sợi tóc khinh dương.
            Tối nay đích tinh quang luôn luôn ngoài ý muốn đích ôn nhu dữ sáng lạn.

Thứ Hai, 16 tháng 5, 2011

Di dân Chu La ký - Trọng phản Chu La Kỷ


Di Dân Chu La Ký
移民侏罗记

Tên truyện: Di dân đến kỷ Jura
Tác giả: Nguyệt Hạ Tang 月下桑
Thể loại: Hiện đại, ngoại tinh (hành tinh khủng long, hành tinh bạch tuộc, v.v…), sinh tử văn, nhân thú (chút xíu thôi), biến hình, hài, khủng long công x bác sỹ thụ, hài
Tình trạng: Hoàn
Pairing: Giản(khủng long) x Hồ Bất Quy 胡不归
Giới thiệu:
Đầu tiên tớ xin nói về quê hương của bạn công “Khủng long con ham ăn”
Ngày nảy ngày nay, trên một hành tinh kia chỉ có toàn là khủng long sống với nhau rất vui vẻ (?), hạnh phúc (?). Ở đó có khủng long ăn cỏ, ăn thịt, ăn cỏ và thịt, còn có cả khủng long ăn chay (khủng long ăn thịt nhưng đi tu hoặc muốn giảm béo). Quy luật ở đây rất đơn giản: mọi người (ý là khủng long) được phép ăn thịt nhau thoải mái. Không có hình phạt dành cho tội giết khủng long. Trong siêu thị cũng chia làm hai khu, bán rau và bán thịt (dĩ nhiên là thịt khủng long). Ngày hôm nay bạn đang đi mua rau, nhưng ngày hôm sau có thể bạn là mặt hàng nằm trên quầy thịt. Một thế giới rất vui nhộn.
Khủng long trên hành tinh này có thể kết đôi với khủng long không cùng loài. Nhưng vì kích thước rất chênh lệch (có em cao vài ba mét, có em cao mười mấy hai chục mét) nên chúng mới phát triển khả năng biến thành hình người khi đã trưởng thành để cho tiện giao phối (nhưng ai cũng cao từ mét chín trở lên). Và vì dân số sụt giảm, nên đồng tính cưới nhau cũng đẻ trứng nuôi con được.
Những kẻ mạnh nhất tại đây là loài khủng long Tháp Tạp Tư (nhưng chỉ còn lại ba con là cha anh, mẹ anh và anh), bự con nhất, hung hãn nhất, muốn ăn ai thì ăn. Anh khủng long Giản chính là con Tháp Tạp Tư đáng thương, cô độc trên hành tinh này. Cho dù đã bước vào tuổi xì-tin, anh vẫn là con khủng long cao 15 mét, không biến được thành người. Vì sợ bị mọi người trêu chọc (xạo), anh sống lủi thủi trong một cái hang trên núi cao, tách khỏi thành phố, xa rời văn minh. Thức ăn ưa thích của anh Giản là khủng long bạo chúa. Và anh cực kỳ ham ăn, con khủng long nào đối với anh cũng chỉ là thức ăn, nên không có ai dám làm bồ bịch gì với anh hết,  mama anh rất buồn nên mới gọi điện cho anh:
"... Thân ái đích, ngươi phải sửa cái tập quán này đi, như vậy đi, để hoan nghênh ta về nhà, ba ba ngươi chuẩn bị một buổi hoan nghênh yến hội, cuối tuần ngày thứ mười, buổi chiều hai mươi hai giờ ( cái này tinh cầu mỗi tuần mười ngày, mỗi ngày ba mươi sáu tiếng đồng hồ ), ngươi cũng tới, ta mời ngươi thúc thúc gia đích An Tạp huynh muội đến cùng nhau ăn, ca ca và muội muội đều là cường tráng đích mỹ nhân, ta nghĩ ngươi hội cảm thấy hứng thú..."
            "A! Được rồi! Ngươi nhất định phải ăn no rồi mới được qua đó!" Tối hậu, điện thoại ... đầu dây bên kia khủng long vội vàng nói thêm một câu.
            "Ách -- thế nhưng mụ mụ ngươi kêu ta qua đó không để ăn sao?"
            "Thằng nhóc này! Ăn chỉ là tiện thể, trọng điểm là ta muốn cho ngươi nhìn thử hai người tiểu bảo bối của gia đình An Tạp, ngươi nhất định phải ăn cho no cái bao tử rồi mới qua nha. đừng có như lần trước với lần trước trước đó nữa, vừa thấy mặt là đem ngươi đích thân cận đối tượng nuốt lấy, còn như vậy xuống phía dưới sẽ không có con khủng long nào dám gả cho ngươi nữa đâu."
            "nhưng mà bọn hắn ở trong mắt ta nhìn thấy đều là thức ăn hết."     
"Nga! Thời đại thay đổi, bảo bối ngươi phải nhìn rõ hiện thực đi, ngoại trừ ta và ngươi ba ba, ngươi là con Tháp Tạp Tư cuối cùng trên thế giới này. Cứ theo kiểu nói của ngươi, thân là đỉnh của chuỗi thức ăn, ngươi chẳng phải là vĩnh viễn không có tính giao, không phải, xã giao hành vi? Thân ái đích, ngươi yếu đổi cách nhìn nhận đi, không nên kì thị chủng tộc, mấy con khủng long khác cũng khả dĩ rất khêu gợi."
            "Nga, mụ mụ, vấn đề này thật giống như ngươi hỏi ta thịt bò với thịt heo cái nào gợi cảm hơn vậy, chúng nó ở trong mắt ta chỉ là thịt..."
Em thụ Hồ Bất Quy là người địa cầu một trăn phần trăm, vì đi nhầm chuyến bay nên bị chở tới hành tinh khủng long. Còn bị rớt xuống từ trên máy bay, phải bò vô hốc cây để trốn. Em vô tình lượm được năm hòn đá tròn tròn, em lấy một cái để ôm ngủ. Bốn cái còn lại để chắn trước hốc cây che mưa. Ai dè cái hòn đá em ôm là trứng khủng long, nó nở ra con khủng long bé bé rất dễ thương, em đặt tên là Aigues, biết nói tiếng Anh, tiếng Trung và tiếng khủng long (vì em thụ tập nói tiếng Anh nên nó nói theo). Anh Giản ăn thịt mất cha của bé này, còn ăn luôn bốn cái trứng anh chị em của bé. Anh bắt em thụ và bé khủng long về tặng cho má mình. Ai dè đâu mama của anh tưởng đây là vợ con anh, vì em có mùi của anh (em dính nước dãi của anh). Má anh còn tưởng em là loài khủng long xịn, gần bị tuyệt chủng Bố Lai Tạp Ti, vì bé Aigues là loài này. Anh Giản bị bắt chăm lo cho em. Nhưng rốt cuộc lại là em chăm hai thằng bé bự. Phải đánh răng, lấy ráy tai, nướng thịt, v.v… cho hai con khủng long kinh dị nhất hành tinh. Bộ dao mổ bác sỹ của em giờ đã thành “Đồ Long đao” vì toàn phải đi cắt thịt khủng long để làm đồ ăn cho hai con mập.
Cuộc sống này đã dần cải biến tình cảm của cả Bất Quy và khủng long Giản Giản.


Trọng Phản Chu La Kỷ
重返侏罗纪

Tên truyện: Trở về kỷ Jura
Tác giả: Nguyệt Hạ Tang 月下桑
Thể loại: Hiện đại, ngoại tinh (hành tinh khủng long, hành tinh bạch tuộc, v.v…), sinh tử văn, nhân thú (chút xíu thôi), biến hình, hài, khủng long công x bác sỹ thụ, hài
Tình trạng: Hoàn
Pairing: Giản(khủng long) x Hồ Bất Quy 胡不归
Giới thiệu:
Phần tiếp theo của “Di dân Chu La kỷ”
Trong phần này em thụ được anh khủng long Giản dùng phi thuyền đón về hành tinh khủng long sau khi em quay về Trái đất. Lúc này em đã có bầu nhưng chưa ai biết hết (kể cả em). Em cứ tưởng là em có bụng bia vì ăn nhiều mà còn lười biếng.
Em phải đi học để lấy thẻ công dân hành tinh khủng long, học xong em mới biết anh Giản là một con khủng long rất ư là mọi rợ. Nhà anh không có bồn cầu, anh cũng không biết bồn cầu là cái gì. Thế là em phải thuê người đến lắp bồn cầu trong nhà cho cả anh và bé Aigues. Cuối khóa học, trong buổi liên hoan, em đem theo bé Aigues. Ai dè bé và một người bạn học của em là Tiểu Bạch (em đoán là con thỏ biến thành) ăn mất tiêu cô tiểu thư từ hành tinh bạch tuộc. Em bắt gặp mấy cái vòi còn ngo ngoe trong miệng của bé. Đặc biệt là dẫn Aigues đi đâu ai cũng phải sợ em, vì loài Bố Lai Tạp Ti là loài khủng long rất hung dữ và rất mạnh, không thua gì loài Tháp Tạp Tư của baba em.
Còn anh khủng long Giản thì đang bị nhốt trong trại giam của trẻ vị thành niên vì dám ăn cắp chiến hạm quân đội để đi rước em. Từ ngày anh vào trại thì trong này có thêm chế độ ăn khuya cho tụi thiếu niên khủng long vì nếu không cho anh ăn, anh sẽ ăn hết mấy đứa khác trong trại. Anh vào trại chỉ có một ngày mà cả phạm nhân lẫn coi tù đều bị suy nhược thần kinh. Ai cũng phải ăn kiêng giảm béo vì sợ bị anh ăn thịt. Anh còn “rất có ý thức bảo vệ môi trường”. Trong một đêm kia, mấy người (khủng long) coi trại phát hiện có dấu vết đào bới trong sân trại giam. Họ đoán già đoán non:
Hành hung! Chôn xác.
Trộm đạo! Chôn của cải
Dự trữ! Chôn đồ ăn
Thế là hai vị ngục tốt hớn hở đào đào đào đào. Ai dè đào được là:
"Hảo thối thối thối thối! Người nào Vương bát đản làm chuyện tốt? ! Dĩ nhiên tại nơi công cộng chôn đại tiện!"
Vâng, anh Giản rất là “thiên nhiên” như vậy đó.
Anh nghe ba má kể về vụ sinh ra anh rất khổ cực. Nên anh không muốn em mang thai. Vì má anh sinh ra cái trứng còn bự hơn cả em bây giờ. Anh Giản sợ em chết. Nhưng may mà ông bác sỹ đỡ đẻ cho má anh nói cho em biết là nếu em sinh con cho anh thì cái trứng sẽ không quá to mà em còn được sống lâu hơn. Thế là em quyết định sinh con.
Nhưng cái trứng của em là do Aigues nhặt được trong … bồn cầu, vì em đẻ rớt. Em xấu hổ vô cùng nhưng vẫn phải cùng Giản đưa con đi kiểm tra sức khỏe. May mà em không phải là đứa duy nhất đẻ rơi. Trong tháng này, con của em là cái trứng thứ 38 sinh ra trong bồn cầu. Và cái trứng này cứng đến nỗi baba của anh Giản đang dự định dùng làm vỏ phi thuyền không gian cho quân đội. Trong một lần cái trứng rớt từ trên giường xuống đất, trứng thì không sao mà đất lủng nguyên một lổ. Cứng đến nỗi chống được tia la-de luôn.
Anh Giản rất nghiêm túc ấp trứng, ôm con suốt ngày. Con của hai anh sinh ra có hình người liền luôn, nhìn rất dễ thương nhưng thật ra vô cùng kinh dị, tên là Ngả Lặc. Háu ăn y chang baba của nó. Là một con ác quỷ với gương mặt thiên thần.
Mười mấy năm trước, trong trường mẫu giáo có một chuyện kinh dị xảy ra. Có một chú Bá Vương Long nhỏ đi học mẫu giáo. Cứ mỗi buổi trưa, cô giáo kéo màn cửa lại cho tối để các bé ngủ. Chú khủng long này còn thức nên nghe tiếng bò soàn soạt, sau đó là tiếng nhai xương răng rắc. Vì quá tối nên chú không nhìn thấy gì. Chú không thể kể với ai (vì chưa biết nói) mà chỉ có thể nhìn các bạn biến mất từng ngày. Cuối năm học, cả trường chỉ còn lại bảy bạn nhỏ còn sống. Không ai biết các bạn kia đi đâu. Chỉ có chú khủng long kia và bé Giản (vâng, chính là kẻ ăn thịt bạn bè) là biết là các bạn kia đã ngủm cù đèo mà thôi.
Mười mấy năm sau, cháu của chú Bá Vương Long kia cũng đi học mẫu giáo. Thằng bé này kể câu chuyện khủng khiếp kia cho các bạn nhưng không ai tin. Trong lớp có bạn Ngả Lặc là nhỏ bé, “ốm yếu” nhất. Ba má bạn gởi theo rất nhiều bình sữa cho bạn. Bạn chỉ biết nằm bú sữa thôi, còn chưa biết bò nữa, nên thường bị các bạn lớn con hơn ăn hiếp. Bạn còn bị thằng Bá Vương Long và mấy đứa khác giành hết bình sữa, khóc mà không ai nghe thấy.
Vậy mà nỗi kinh hoàng năm xưa lại tái diễn.
Buổi trưa, có bé Tứ Giác Long nghe tiếng ai đó đang bò đến gần, rồi tiếng nhai rào rạo. Rồi bạn khủng long nằm cạnh biến mất không dấu vết (dám chọc Ngả Lặc). Bé Tứ Giác Long này lại cũng chưa biết nói, nên đành chờ sau này kể cho các bạn nghe vậy. Thật đáng sợ!
Thủ phạm là ai đây ?
Buổi tối, ở nhà của baba Giản và mama Hồ Bất Quy:
            "Ngả lặc mọc răng rồi ~" đắc ý dào dạt đích Giản chỉ cho Hồ Bất Quy, lúc này vừa đi làm về, cái răng sữa trắng nhỏ của con mình. Ngả Lặc cũng phối hợp đích a a kêu hướng mẫu thân khoe răng. Nhìn một lớn một nhỏ dáng vẻ đắc ý, Hồ Bất Quy mừng rỡ đến xem, nghiêng qua nghiêng lại nhìn một chút nhi tử đích cái miệng nhỏ nhắn , kinh ngạc phát hiện nơi nào thực sự mọc răng liễu.
            "bén nhọn ghê nha! Nhìn còn lợi hại hơn răng của Aigues ~" Hồ Bất Quy sờ sờ nhi tử đích nha, sau đó hôi híp mắt lại, "Ngươi cho hắn ăn cái gì liễu? Điều không phải đã nói với ngươi là Ngả Lặc còn không có cai sữa sao?"
            "A? Ta chưa cho hắn ăn bất cứ cái gì ngoài sữa a." Giản ba ba ủy khuất đích thuyết.
            Ngả Lặc ngậm miệng lại, a a kêu ba ba đưa bình sữa cho mình.
            "Giả bộ ngoan ngoãn cũng vô dụng, ta thấ giữa mấy kẻ răng của hắn còn dính mấy miếng thịt kìa, hắn nhỏ như vậy tổng không có khả năng tự ăn phải không?"
            "Thế nhưng thân ái đích, ta thực sự không có cho hắn ăn thịt." Giản càng thêm ủy khuất liễu.
Con mình ăn thịt con người ta. Vậy mà baba và mama của nó cứ sợ nó bị ăn hiếp, bị bắt cóc vì nó quá dễ thương
"A A! Aigues cấp đệ đệ đánh răng! Aigues thích nhất đánh răng liễu!" Hai bên trái phải đích Aigues lập tức giơ lên tiểu móng vuốt.
            "Ân, giao cho ngươi liễu." Sờ sờ Aigues đích đầu, Giản kế tục quay đầu hướng Hồ Bất Quy, "Được rồi, thân ái đích, ngày hôm nay trong lớp của Ngả Lặc lại có tiểu bằng hữu thất tung liễu, ngươi nói chúng ta có đúng hay không cho Ngả Lặc đi học? Nhà trẻ thiệt là đáng sợ a, ngả lặc nhỏ như vậy khả ái như vậy, vạn nhất bị khi dễ, bị bắt đi thì làm sao bây giờ?"
            Trong tâm lý của Giản ba ba, nhi tử của mình nho nhỏ một đoàn, đáng yêu nhất liễu, thì là bại hoại tới muốn bắt thế nào cũng bắt chính nhi tử, nếu không bắt thì tại con mắt của hắn bất hảo, nhi tử quá nhỏ nhắn xinh xắn nên không thấy được.
            "A? Thất tung? Chuyện này thế nhưng vấn đề lớn..."
            Bên này, tiểu phu phu đang lo thảo luậnvấn đề an toàn của nhà trẻ; bên kia, Aigues ôm lấy đệ đệ đi tới phòng tắm, cầm lấy bàn chải đánh răng nhi đồng mà mình còn chưa xài đến, cường ngạnh mở miệng đệ đệ ra, bắt đầu chăm chú chải chải chải.
            "Ngả lặc ngoan nha ~ ca ca cho ngươi đánh răng nha, đánh răng hay nhất đó, hàm răng sẽ thành trắng trắng, a! Trong hàm răng ngươi có thật nhiều thịt vụn nha! Ừ, Bá Vương Long đích vị đạo nha, Ngả Lặc khả dĩ ăn thịt rồi a, ca ca sau đó cho ngươi bắt thịt thịt ăn có được hay không?"

http://www.mediafire.com/?3qbqs5yu7r1ken4
File full cả hai bộ:

Chủ Nhật, 8 tháng 5, 2011

Tiếu Ngôn Phong Lưu

Tiếu Ngôn Phong Lưu
笑言



Tên khác: Khuynh Thành Quyết Thế 城玦世
Tác giả: Yên Tam Giang Nam 烟波江南
Thể loại: Phụ tử, niên thượng, cổ trang, xuyên không, lãnh công ôn nhu thụ, cường công cường thụ, giang hồ, cung đình
Pairing: Huyền Tuyệt Mị x Huyền Khuynh Quyết
Tự chương:
Huyền Tuyệt Mị có chút bi thương, nhìn thoáng qua trong lòng đích hài tử, "Đứa nhỏ này tên là Khuynh Quyết, thỉnh sư huynh, thay ta nuôi nấng hắn lớn lên." Đem ngủ say đích nhi tử đưa tới trong tay thanh y nhân đang đứng đối diện, Huyền Tuyệt Mị sắc mặt càng thêm tái nhợt, huyết từ trong miệng tràn ra, càng làm cho dung mạo của hắn vốn đã tuấn mỹ nay càng thêm yêu dị.
"Sư đệ, ngươi, sao lại phải khổ như vậy?" Ôm chặt trong lòng trẻ mới sinh, Ngọc Song Thành có chút khổ sáp đích mở miệng.
"Nếu như ta không chết, cũng có năng lực chống lại hắn, ta sẽ trở về đem đi Khuynh Quyết. Ngươi đi nhanh đi. Đừng cho hắn phát hiện hài tử." Huyền Tuyệt Mị che ngực, rồi nhìn hài tử liếc mắt, xoay người tiêu thất trong rừng trúc. Tã lót trung đích trẻ con phảng phất dường như cảm giác được điều gì, bắt đầu khóc lên, không chịu nghe lời mà huơ huơ đôi tay trắng noản, nhỏ bé tưởng lưu lại phụ thân.
Ngọc song thành vỗ nhẹ trẻ mới sinh trong lòng mình, thở dài nói, "Ngươi sau này gọi là Ngọc Khuynh Quyết. Phụ thân ngươi nhất định sẽ thành công." Trong nháy mắt cũng tiêu thất ở tại rừng trúc.
Một lúc sau, một đội nhân mã xuất hiện tại giữa mảnh rừng trúc, sau khi lục soát hậu, đầu lĩnh nói với kẻ bên cạnh: "Truyền tin cấp chủ nhân, Huyền Tuyệt Mị bị thương chạy trốn."
Giới thiệu:
Anh công Huyền Tuyệt Mị xinh đẹp tuyệt trần, nhưng lại ko biết yêu là gì. Anh bị giang hồ đệ nhất mỹ nhân phục xuân dược, sinh ra em. Nhưng sau đó anh bắt em đem đi, không cho mẹ em gặp em. Nhưng anh lại xui xẻo bị anh vương gia Hiên Viên Mặc nhìn trúng, muốn bắt anh về. Anh bỏ chạy, giao lại em cho sư huynh là Ngọc Song Thành nuôi dưỡng. Sau 16 năm không gặp, anh mới kêu em về lại Vô Các. Hai người dần dần hiểu ra tình cảm dành cho nhau chính là “ái tình”.
Spoil:
Anh công trong này bị bệnh khiết phích, mỗi tối bắt em phải tắm mới cho em lên giường ngủ (dù đó là giường của em, anh chỉ ngủ ké). Ban đầu anh không tin vào tình yêu, không nhận là mình yêu em, nhưng anh rất bá đạo tuyên bố “Ta cho phép ngươi yêu ta”. Sặc máu.
Anh này ỷ mình mạnh nên rất thích dùng bạo lực, ngang như con cua biển. Sư huynh của anh là Ngọc Song Thành mới khuyên răn anh. Ảnh nói anh cứ như vậy thì nếu sư phụ còn sống sẽ bị anh làm tức chết. Anh tỉnh bơ trả lời là ổng chết mất rồi. Anh sư huynh mới nói là sư phụ dù có chết rồi cũng bị anh làm tức quá phải đội mồ sống dậy luôn. Anh Mị càng tỉnh hơn, ảnh nói “Sát”. Ý ảnh là nếu sống dậy thì giết cho chết tiếp. hết thuốc chữa luôn.
Em thụ thì ôi thôi quyến rũ ong bướm bay đếm um sùm. Vua, vương gia, minh chủ, thiếu chủ, tiểu quan, … cả đống anh bu theo em, đông vui lắm. Nhưng dĩ nhiên là em chỉ yêu mình papa thôi. Nếu không anh sẽ giết hết mấy đứa dám thích em.
Còn có mấy cặp phụ cũng rất dễ thương. Cặp anh Sở Kinh Hồn và em Phàn Như Hoa rất vui. Anh thì lạnh lùng, ít nói, nhưng được cái rất thương em. Mơ ước lớn nhất của anh là mọi mỹ nhân trong thiên hạ đều chết hết, trừ em ra. Bởi vì sao?
Vì em rất thích người đẹp. Thấy đẹp là em xáp vô. Suốt ngày em long nhong ở mấy cái kỹ viện. Anh thì đi theo dẹp loạn, thu gom tàn cục cho em. Anh cũng là “chiến lợi phẩm” trong một lần em bỏ nhà đi chơi bụi, không chịu đi thi mà đi tìm mỹ nhân. Nói chung em này rất tếu.
Truyện đọc được lắm. Không hiểu sao tớ càng ngày càng mê phụ tử văn.

Thứ Ba, 26 tháng 4, 2011

Thương


Thương



Tác giả: Ngã Ý Phù Phong 我意扶
Thể loại: Cổ trang, giang hồ, phụ tử, niên thượng, ngược luyến (chút chút), HE
Tình trạng: Hoàn (47 trang raw)
Pairing: Triệu Phong (Triệu Tru Tiên) – Triệu Ngữ Thần (Thanh Y)
Văn án:
Thanh Y từ nhỏ đã sống tại Tru Thiên giáo, hầu hạ bên cạnh giáo chủ. Hắn biết mình chính là nhi tử của giáo chủ. Nhưng vì còn mang nặng lời hứa với mẫu thân, hắn cùng với người phụ thân mà mình thương yêu nhất, gần trong gang tấc, nhưng không thể cùng nhau nhận thức. Cho đến khi giáo chủ đem hắn biến thành độc chiếm, cường giữ ở bên người, cho đến khi thân sinh đệ đệ của hắn, thiếu chút nữa lầm chết trong tay phụ thân, Thanh Y không thể nào không nói ra chân tướng. Thanh Y giờ đây đã tổn thương quá sâu, phải làm như thế nào, để chữa lành trái tim đã mang đầy thương tích và chút tình ý đã quá mệt mỏi chán chường của mình?
Giới thiệu:
Truyện này tuy là hơi ngắn nhưng tình tiết phát triển rất hợp lý và có trình tự rõ ràng. Tình cảm được bồi đắp dần dần và có căn nguyên rõ ràng, không phải tự nhiên mà yêu nhau. Em thụ bị dày vò khá nhiều vì em biết rõ anh chính là cha ruột của mình, còn anh thì cứ ghen bóng ghen gió, ghen luôn với thằng em của bạn thụ (cũng là con ruột con rà của anh). Nhưng được cái là lúc anh biết em là con mình thì vẫn tỉnh bơ, còn giấu em là anh đã biết. Sau này khi anh rơi xuống vách núi, thằng em của bạn thụ (Triệu Ngữ Hy) lên làm vua và đem bạn về cung. Dù em này cũng rất yêu bạn nhưng bạn lại bỏ đi tìm anh công. Cuối cùng hai người đi về Giang Nam sống như dân thường, bỏ lại sau lưng tất cả giang hồ thị phi cùng tranh đoạt. Truyện đáng đọc lắm đó.

Chủ Nhật, 24 tháng 4, 2011

Suy ngẫm về Đam Mỹ



Một Thế Giới Không Có Nữ Nhân


Hôm nay ta vừa đọc xong kinh Địa Tạng Bồ Tát Bổn Nguyện. (Nam mô thập phương chư phật! Con xin tạ lỗi nếu các ngài không bằng lòng “cách hiểu mới mẻ” của con). Sau khi kết hợp với những thứ đã đọc trong kinh Lăng Nghiêm, kinh Pháp Hoa, v.v… tớ phát hiện ra một đều rất hay ho như vầy nè.
Trong các truyện Đam Mỹ mà bọn mình hay đọc, đôi khi có nói về nữ biến nam (tớ rất ghét cái loại này, ko bao giờ đọc) hoặc thế giới chỉ có nam tử (và hệ quả tất nhiên là nam nam sinh tử). Điều này có thể hay không?
Với nhà Phật thì việc đó hoàn toàn có khả năng xảy ra, thậm chí các thế giới đó chắc chắn tồn tại. Trong tam thiên đại thiên thế giới, có vô số các thế giới nhỏ khác nhau. Các thế giới này tồn tại song song với nhau mà ta không hề hay biết. Cho nên ta không thể phủ nhận tính khả thi của cái màn “xuyên việt giá không” của đa số các em thụ và một số ít các anh công trong Đam Mỹ.
Phát hiện lớn nhất của ta chính là con đường mới cho hủ nữ nào muốn được “biến nam” và “thực hành Đam Mỹ”. Trong phẩn thứ 6 của kinh Địa Tạng, có phần sau đây:
Nữ nhân nào chán thân nữ nhân, chí thành hiến cúng Địa tạng đại sĩ qua tượng vẽ, tượng làm bằng đất đá, keo sơn, đồng sắt, với cách ngày nào cũng tinh tiến hiến cúng hương hoa, ẩm thực, y phục, gấm lụa, tràng phan, bảo vật, thì nữ nhân ấy, hết cái thân quả báo nữ nhân này rồi, trăm ngàn vạn kiếp không còn sinh vào thế giới có nữ nhân, huống chi phải làm lại thân ấy. Ngoại trừ trường hợp vì thệ nguyện từ bi, phải làm thân nữ nhân để hóa độ kẻ khác, thì thiện nữ ấy, nhờ sức thần của đức Địa tạng mà mình hiến cúng và nhờ sức mạnh của công đức hiến cúng đức Địa tạng, nên trăm ngàn vạn kiếp không còn làm thân nữ nhân nữa.
Ta đang cố gắng tu nhân tích đức để sau này được đầu thai làm một anh công chân chính, hoặc có bị tai nạn thì cũng được xuyên qua đến cái “Thế giới hoàn mỹ” ấy. nghe có vẻ ngu?
Bạn đừng vội cho là nhảm nhí. Nhân loại hiện nay chỉ nắm bắt được khoảng một phần mười lượng kiến thức trong toàn vũ trụ. Cho nên khoa học không thể lý giải hết mọi hiện tượng, sự vật trên đời này, mà phải nhờ đến sự giúp đỡ của tôn giáo. Mà dạo này có quá trời vụ con người còn nhớ y nguyên ý thức của kiếp trước. chẳng hạn em bé người Anh tự nhiện nói chuẩn tiếng Tây Ban Nha, còn chỉ ra thằng hàng xóm đã giết mình và chỗ hắn giấu xác nữa. Còn ở Việt Nam, có thằng bé người dân tộc từ lúc biết nói đã không nói được tiếng dân tộc, chỉ nói tiếng của người Kinh. Nó còn nói mình là con của cặp vợ chồng kia người Kinh, kể lại y chang mấy chuyện mà chỉ có người trong gia đình mới biết.
Ta hoan nghênh mọi tôn giáo. Nhưng ta thấy đạo Phật mình hiền lắm. Không chửi đạo khác, không bắt ai phải theo đạo, cũng không cấm đồng tính luyến ái. Đạo Phật cho tình dục khác giới là đường lầm lạc, nhưng không đề cập gì đến đồng giới hết (Bởi vậy mà bọn Nhật bản nó hay “vô tình hiểu lầm”, sư sãi hay yêu mến nhau lắm. Nhất là thời cuối Bakufu đầu Meiji).
Cho nên các bạn nhớ ăn ở hiền hiền một tý (nhưng vẫn phải chửi bọn “nhà báo Chí Phèo” dám phỉ bang chị em hủ nữ) để kiếp sau tha hồ mà “thực hành” những đều đã học … được trong Đam Mỹ.

Thứ Bảy, 23 tháng 4, 2011

Cầu Tử


Cầu Tử


Tác giả:             Vân Ẩn Vân Kiến
Thể loại:           Cổ trang, cung đình, sinh tử, ngược luyến tàn tâm (theo tớ thì hơi bị nặng à nha), HE (cặp chính, có lẽ), BE (cặp phụ)
Tình trạng:       Hoàn
Pairing:             Bách Lý Tốn Phong x Mạc Dụ
                              Lăng Tĩnh Cừu (Bách Lý Tri Vân) x Mạc Vu
Giới thiệu:
            Thời thế rối ren, quan lại thao túng triều đình. Khắp nơi lại nổi lên nạn buôn tư diêm (Chú thích: thời xưa chỉ có triều đình mới được buôn muối, gọi là quan diêm). Hoàng đế tuy còn tại vị nhưng chỉ là con rối bị thao túng, không nắm thực quyền. Một vụ oan án xảy ra đã khiến cho bao kẻ phải đầu rơi máu chảy. Họ chết đi, đem theo xuống mộ sâu những bí mật kinh người. và những bí mật kia, lại một lần nữa, đem lại khổ đau cho chính những người họ yêu thương nhất.
            Vì cha phạm tội buôn tư diêm nên cả nhà Mạc Dụ bị tịch thu gia sản, phải về quê nhà sinh sống. Mạc lão gia bị chính người bạn chí thân là Bách Lý vương gia bắt giữ. Vương gia vẫn nhớ tình bạn cũ nên Mạc lão chỉ bị giam cầm. Còn lại toàn bộ những kẻ có liên quan đến vụ thảm án tư diêm đều bị xử quyết, kể cả biểu muội của hắn - Vân Nương, người mà Hoàng đế yêu thương nhất.
            Bách Lý vương gia tuy phong lưu, thê thiếp thành đàn nhưng chỉ có duy nhất một người nhi tử - Bách Lý Tốn Phong. Hắn tuy còn trẻ tuổi nhưng anh tuấn tiêu sái, xứng danh đại tướng quân của Thiên triều. Năm xưa vương gia và Mạc lão đa từng có ước hẹn cùng kết thông gia, nhưng chẳng may vì vụ thảm án mà không người nhớ đến. nay bỗng nhiên vương gia cho người mang vàng bạc châu bảo đến cầu thân Mạc Dụ cho Bách Lý Tốn Phong.
            Mạc Dụ mặc vào giá y gả vào vương phủ. Mọi chuyện diễn ra thật êm đẹp và dễ dàng, khác hẳn với những đắn đo, lo sợ ban đầu của hắn. Mạc Dụ còn hoài thai hài tử của Tốn Phong. Vương phủ cả nhà trên dưới hòa thuận, đầm ấm.
Nhưng liệu hạnh phúc đó có là sự thật, hay chỉ là huyễn tưởng mà kẻ nào đó đang cố tình dựng nên? Hắn là ai? Kẻ tạo ra thời thế hay chỉ là một kẻ bị thời thế đẩy đưa?
Kẻ ngây thơ nhất lại là kẻ nắm được thiên cơ. Nhưng tất cả những gì hắn đạt được chỉ là cái chết và niềm tiếc hận theo xuống huyệt sâu.
Có những người chết đi và đem theo sự thật. Cũng có những kẻ chết đi mà chẳng biết gì về sự thật. Thật thật giả giả, có ai thoát được số trời?
Nhận xét:
            Ban đầu đọc truyện này ta cứ nghĩ là truyện đọc để giải trí thôi. Bạn thụ tự nhiên có thai, mọi người đều vui mừng hoan hỉ. Em bạn thì sẽ thành đôi với anh Lăng Tĩnh Cừu. Truyện thật là ấm áp, đáng yêu.
            Lầm to!
            Nếu đọc truyện này thật kỹ, có lẽ các bạn sẽ nhận ra sự thể hiện của học thuyết hỗn mang dưới góc nhìn của Đông phương lý học. Những sự việc gần như hoàn toàn rời rạc, chẳng hề ăn khớp với nhau, cứ như một khối hỗn độn, không có trật tự. Vậy mà khi nhìn lại, ta mới nhận ra sợi dây vô hình xuyên suốt những sự việc trên, hệt như một trò chơi ghép hình, khi bạn phải ghép những mảnh nhỏ lại với nhau để nhìn thấy bức tranh tổng thể. Toàn bộ câu chuyện là những mảnh ghép, mà người đứng trong mảnh ghép đó không thể nào thấu triệt sự việc. Chỉ có cái nhìn của kẻ ngoài cuộc mới giúp chúng ta hiểu rõ về bản chất của tình huống xảy ra. Nhưng bù lại, có những sự việc mà chỉ những mảnh ghép lẻ loi mới biết được. Còn cái nhìn bàng quang chỉ mang đến sự hiểu biết bàng quang. Chẳng hạn như bí ẩn về thân thế của Lăng Tĩnh Cừu. Hắn vốn không phải là con của Hoàng đế và Vân Nương. Nhưng tại sao kể cả Vân Nương cũng không biết chuyện này. Và tại sao hắn lại có khuôn mặt rất tượng Vân Nương. Còn Bách Lý Tốn Phong tại sao từ con của Vân Nương lại trở thành tiểu vương gia.
            Mỗi mảnh ghép đều mang trong mình những bí mật mà họ không bao giờ nói ra. Bách Lý vương gia chết đi mang theo bí mật về thân thế của Tốn Phong. Mạc Dụ biết nhưng lại không muốn nói. Ngay cả khi bỏ rơi chính con ruột của mình để cứu người cháu trai mà bấy lâu mình vẫn nghĩ là con, Mạc Dụ vẫn giữ kín bí mật ấy với Tốn Phong.
            Truyện kết thúc có vẻ là HE, nhưng vẫn có gì đó rất ray rứt còn đọng lại. Tớ không nghĩ Mạc Dụ và Tốn Phong có thể hạnh phúc. Mạc Dụ vẫn còn lừa dối Tốn Phong về con ruột của mình đã mất. Một khi Tốn Phong đã biết về mai hoa ấn ký trên người mình thì làm sao không biết con trai mình cũng phải như thế. Lăng Tĩnh Cừu chết đi trong tình cảnh hạn hán khắp nơi, triều đình hủ bại. Thiên hạ đã có nơi dân nổi can qua. Hoàng đế thì biệt vô lai dạng. Ánh sáng ấm áp mà Tốn Phong nhìn thấy chẳng qua chỉ là chút hạnh phúc thoảng qua.
            Nhưng dù sao đó cũng là điểm nhấn tươi sáng cho kết thúc của một câu chuyện buồn.