Thứ Bảy, 16 tháng 4, 2011

Thác Giá



Thác Giá






Tên truyện: Gả nhầm
Tác giả: Tam tam đắc cửu 三三得九 (tác giả của Long Phượng)
Thể loại: cổ trang, cung đình, sinh tử văn, cường công cường thụ, ngược luyến tàn tâm
Tình trạng: Hoàn (chính văn + phiên ngoại)
Pairing: Giang Giác (hoàng đế) x Hoa Nam (hoàng hậu – long tộc)
Giới thiệu:
Hoa Nam là hậu duệ của long tộc. Tộc nhân quanh năm sống trong núi cao, tuổi thọ cũng dài hơn con người rất nhiều ( năm sáu trăm năm là trung bình. Ông ngoại em thụ sống hơn 700 tuổi mà vẫn ngon lành). Long tộc nam nữ đều có thể mang thai, lại là linh thai nên bụng vẫn cứ bằng phẳng đẹp đẽ.
 Trong một lần tình cờ, em gặp anh Vương gia Giang Quyết. Hai đứa thấy mến mến, nhưng chưa kịp hun hít gì cả thì thằng Vương gia bỏ về kinh, lúc này em mới 16 tuổi (tức là khoảng ba bốn tuổi gì đó tính theo tuổi người. Thiệt sặc máu với em này luôn).
Hai năm sau, hoàng đế Giang Giác cầu hôn với long tộc, muốn lập hậu là người trong tộc. Vì tên anh Quyết và anh Giác giống nhau (đồng âm [jué] trong tiếng Hoa) nên em tưởng đâu anh Quyết tìm mình. Em (nhảy đong đỏng) đòi ba má cho lấy chồng sớm dù trong tộc quy định con trai 55 tuổi mới được lập gia đình (lúc này em cũng còn ngu ngơ như đứa nhỏ 5 tuổi con người). Thế là “gả nhầm” luôn cho anh hoàng đế.
Spoil:
Em thụ trong này là em thụ giận dai nhất mà tui từng gặp qua. Em giận anh luôn một lèo 20 năm. Mà anh cũng rất đáng thương. Long tộc theo chế độ một vợ một chồng. Còn lúc em cưới anh thì anh đã bốn năm bà. Vì em mà anh ko dám đụng vô ai hết.
Trước đó anh rất sủng ái Niên phi vì con nhỏ này là thanh mai trúc mã của anh. Nhưng Niên phi vẫn chưa có đứa con nào. Vì vậy anh mới “giúp đỡ” một lần. Em biết được, sai người quăng luôn cái giường tân hôn mà anh làm riêng cho em. Anh giải thích năn nỉ quá trời mà không được. Em còn ém nhẹm luôn chuyện mình đã mang bầu mang bì, ko cho anh biết. Bốn năm sau, trong một lần yến hội, em bị con vợ lẽ của anh nó đâm vào bụng làm em sinh non rồi chết luôn. Anh đòi khoét tim mình cứu em nên đã cảm động được nhị ca em ra tay giúp đỡ. Nhưng tiểu công chúa sinh ra quá yếu ớt nên phải mang về long tộc nuôi dưỡng. Em tiếp tục giận anh đến khi con của hai người lớn lên luôn thì mới tha thứ cho anh. Lúc này anh đã 44 tuổi còn em thì nhìn vẫn trẻ trung nhỏ nhắn như xưa, ra đường còn bị tưởng nhầm là cha con. Hai người dắt tay nhau về Lang Hoàn sống hạnh phúc với nhau mãi mãi (nếu sống trong đó thì anh sẽ sống thọ y như em).
Trích dẫn:
"Nói lầm bầm, là như vậy, tại lang hoàn chúng ta điều không phải thập ma đế hậu, chỉ là phổ thông phu thê, không có tôn ti chi phân."
"Được rồi, ta chờ mong trứ hòa ngươi tố một đôi phổ thông phu thê, mặt trời mọc mà tố, mặt trời lặn mà tức, không nữa bất luận cái gì phân tranh."
Hai người chậm rãi mà nói, vẽ bề ngoài trứ sau này đích hạnh phúc hình ảnh, ngoài điện một vòng trăng tròn đọng ở thiên tâm, tỏ rõ trứ giá hai người đích sinh mệnh chung tựu viên mãn.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét